Người dịch: Whistle
“Rầm!”
“Bùm bùm!”
Hai bóng người va chạm, kiếm quang, quyền ảnh bay tứ tung, kình khí chấn động, sau đó, hai người lần lượt rơi xuống đất.
“Tư Minh, Chính Khí đường!” Trần Oanh nheo mắt:
“Ngươi vậy mà lại cấu kết với người của nha môn?”
“Tùy ngươi nói thế nào cũng được.” Từ Tư Minh khoảng năm mươi tuổi, tu vi thập phẩm đỉnh phong bộc phát, trừng mắt nhìn Trần Oanh:
“Yêu nữ, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây!”
“Chỉ bằng ngươi sao?” Trần Oanh khinh thường nói.
Tuy rằng Trần Oanh là cửu phẩm, nhưng lại có Huyền Binh Hắc Thiết, võ công cao cường, nếu như thực sự giao đấu, Từ Tư Minh chưa chắc đã là đối thủ của Trần Oanh.
Nhưng mà…
Trần Oanh nhìn lướt qua, trong lòng liền chìm xuống.
Hơn hai mươi người áo đen lặng lẽ xuất hiện, đánh úp, những người mà Trần Oanh mang đến đang bị giết chết rất nhanh.
E rằng không ai có thể sống sót.
“Đáng chết!”
Trần Oanh hét lên giận dữ, cầm kiếm tấn công.
“Tới tốt lắm!” Từ Tư Minh cười lớn, nắm tay, nghênh chiến.
…
Phủ thành chủ.
Hình Ngũ mặc áo xám, đứng trước sân, vẻ mặt cứng đờ, im lặng.
“Đừng như vậy.” Vạn Dũng, quản sự hộ vệ phủ thành chủ, bất lực nói:
“Đại nhân sẽ không gặp ngươi đâu.”
“Ta bị oan.” Hình Ngũ mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói:
“Người nhà họ Trương không phải là do ta giết, tin đồn ta cướp đoạt vợ con, tài sản của Trương gia đều là bịa đặt, ta muốn gặp thành chủ để chứng minh trong sạch.”
“Ta tin tưởng ngươi trong sạch.” Vạn Dũng nhún vai:
“Thành chủ cũng tin tưởng ngươi trong sạch, thậm chí, những người ra tay cũng biết ngươi trong sạch, nhưng có tác dụng gì?”
Vạn Dũng xua tay, nói:
“Bây giờ không phải là ba trăm năm trước, triều đình không phải là căn cơ, nha môn làm việc cũng phải xem sắc mặt người khác, bọn họ không tin.”
“Không!”
“Chỉ cần bọn họ ngoài miệng nói không tin, là đủ để “chơi” chết chúng ta.”
Nói xong, Vạn Dũng lắc đầu:
“Danh tiếng của ngươi đã bị hủy hoại hoàn toàn trong lòng dân chúng, những người giàu có trong thành, ngay cả trong nha môn cũng không có mấy người nói tốt về ngươi.”
“Đi thôi.”
“Đi?” Hình Ngũ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng:
“Ngươi muốn ta chết sao?”
“Hình Ngũ ta cả đời quang minh lỗi lạc, ta thà chết cũng không muốn mang tiếng xấu, ta muốn gặp thành chủ.”
Hình Ngũ lại nói ra yêu cầu của mình.
“Ngươi cần gì phải vậy?” Vạn Dũng nói:
“Là bằng hữu, ta khuyên ngươi một câu, thế giới này vốn dĩ đã rất hỗn loạn, đôi khi, quá mức thanh cao ngược lại sẽ rước họa vào thân.”
“Nếu như ngươi có thể buông bỏ chấp niệm, chuyện này chưa chắc đã không có đường lui.”
“Nhưng đường lui không ở phủ thành chủ, mà ở Thiên Hổ bang.”
Hình Ngũ tuy rằng chính trực, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, ông ta nghe hiểu ý của Vạn Dũng, nhưng muốn ông ta đến Thiên Hổ bang, quỳ xuống cầu xin Lôi Tù thì tuyệt đối không thể nào.
“Phập phập…”
Lúc này, một con chim bay đến, đậu trên vai Vạn Dũng.
Vạn Dũng lấy thư do chim đưa đến ngay trước mặt Hình Ngũ, liếc nhìn, sắc mặt y liền thay đổi.
“Quách Bình?”
“Chính Khí đường!”
Vạn Dũng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hình Ngũ, ánh mắt sắc bén:
“Chính Khí đường đã mai phục ở chỗ ở của Quách Bình, ngươi cấu kết với Chính Khí đường?”
“Không!” Hình Ngũ biến sắc, kiên quyết nói:
“Hình mỗ ta và Chính Khí đường không hề có quan hệ.”
“Thật sao?” Vạn Dũng ánh mắt lóe lên.
Y tin tưởng chuyện của Trương gia không liên quan đến Hình Ngũ, đó là tin tưởng nhân cách của Hình Ngũ, nhưng cũng chính vì vậy, y càng khó tin tưởng Chính Khí đường không liên quan đến Hình Ngũ.
Chính Khí…
Cả Thạch Thành, còn ai chính trực hơn Hình Ngũ?
Hình Ngũ nhìn thấy sự thay đổi trong mắt Vạn Dũng, vẻ mặt cứng đờ, một lúc sau, ông ta mới thở dài:
“Quách Bình hại ta!”
…
Hình phủ.
Lương bổng của triều đình luôn luôn ít ỏi.
Hình Ngũ không muốn “nhúng chàm”, trong nhà đương nhiên không có tiền, thậm chí, vợ ông ta còn phải may vá để kiếm thêm thu nhập.
Trong căn nhà đơn sơ, cả gia đình bốn người sum họp.
Con trai út còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đang chơi đồ chơi do chị gái tự tay làm.
Còn thê tử, con gái lại có vẻ mặt hoảng sợ, bất an.
“Là ta đã liên lụy các ngươi.”
Nhìn vợ con, trong lòng Hình Ngũ tràn đầy chua xót, nhớ lại chuyện trước kia, ông ta không khỏi nghi ngờ sự kiên trì của mình.
“Chúng ta là người một nhà, nói gì đến chuyện liên lụy.”
Thê tử nắm tay Hình Ngũ, chậm rãi nói:
“Tiếp theo, chàng định làm gì?”
“Xem ra, ta không thích hợp làm việc ở triều đình.” Hình Ngũ cúi đầu, suy nghĩ một chút, nói:
“Lôi Tù thù dai, một khi không còn được thành chủ che chở, gã ta chắc chắn sẽ không tha cho ta, cũng… sẽ không tha cho các ngươi.”
Là bộ đầu, Hình Ngũ đã chứng kiến rất nhiều vụ chém giết trong giang hồ.
Ông ta biết sự tàn khốc của nó.
“Diệt cỏ tận gốc”, “giết cả nhà”, đó là cách làm phổ biến nhất.
Hình Ngũ nắm tay thê tử, vuốt ve mái tóc của con gái, ánh mắt phức tạp, sau đó, ông ta nghiêm mặt:
“Mấy ngày nay, ta sẽ thu hút sự chú ý của Thiên Hổ bang, các ngươi lặng lẽ rời khỏi thành, mấy hôm nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở ngoài thành.”
“Chàng!”
“Cha!”
Vợ con vẻ mặt lo lắng, ngay cả con trai út đang chơi đồ chơi cũng theo bản năng dừng lại.
“Yên tâm.” Hình Ngũ cười nói:
“Ta là Ưng Nhãn Thần Bộ, giỏi bắt người, đương nhiên biết làm sao để không bị bắt, chẳng lẽ các ngươi không tin tưởng ta sao?”
“Nhưng các ngươi…”
Hình Ngũ nhìn người nhà, ánh mắt lưu luyến:
“Nhất định phải cẩn thận.”
“Ừ!”
Vợ Hình Ngũ gật đầu, con gái thì đã khóc như mưa.
Mưa phùn liên tục rơi mấy ngày liền.
Mưa rơi không nhanh không chậm, bao phủ lấy đất trời.
Một chiếc thuyền lá nhẹ nhàng trôi trên dòng sông rộng lớn, nhàn nhã tự tại, mơ hồ có thể nhìn thấy khói trắng từ dưới mái chèo bốc lên, hòa vào màn mưa.
“Xì xì…”
Ấm nước trên bếp “xì xì” bốc khói, Chu Giáp vẫn đang câu cá, như thể đã đắm chìm vào trong đó.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo